rosehouse › diary

PR広告

  

Posted by at

The distinction

2017年10月26日

The distinction between the past, present and future is only a stubbornly persistent illusion.  


Posted by ローズハウス at 17:39Comments(0)diary

....

2017年10月22日

A companion loves some agreeable qualities which a man may possess, but a friend loves the man himself.  


Posted by ローズハウス at 19:03Comments(0)diary

Hãy cứ là hiện tại...

2017年10月06日

Cô gái, hãy cứ sống chậm lại thôi nào. Đừng vội vã nữa! Hãy cứ bình yên mà trải qua mọi chuyện. Hãy thôi nghĩ về những thất bại, khó khăn mà thấy lo lắng, thấy sợ hãi. Hãy thôi thở dài vì những bất hạnh liên tiếp đang xảy ra. Hãy thôi nghĩ đến tương lai mù mịt phía trước. Hãy cứ sống cho hiện tại, sống vui vẻ hạnh phúc tận hưởng trọn vẹn những yêu thương dành cho bản thân em.


  


Posted by ローズハウス at 09:51Comments(0)diary

Sai hay đúng.._?

2017年09月19日

Em và anh lại bên nhau. Sai hay đúng? Chúng ta cùng thử thách với thời gian anh nhé. Hãy để thời gian chứng minh em sai đi anh. Chứng minh rằng những điều em nghĩ về anh là không đúng. Chứng minh rằng anh có thể làm gương kia sáng lại một lần nữa. Nếu không, thật đáng buồn anh nhỉ.


  


Posted by ローズハウス at 18:49Comments(0)diary

Là con gái, ai cũng xứng đáng có một tình yêu trọn vẹn

2017年09月05日

Dù là bất cứ ai trong cuộc đời này thì tôi vẫn luôn tin, phụ nữ chúng ta xứng đáng có được một tình yêu trọn vẹn.

Tôi đã trải qua vài cuộc tình tan vỡ nhưng bản thân vẫn luôn tin vào tình yêu, và tin đâu đó có một người thực sự dành cho mình. Chúng ta từng đi qua thương nhớ, từng yêu bằng hết chân thành và ngây dại, vậy nhưng có một vài mối quan hệ mình nhất định phải dừng lại và xem xét: có đáng không?

Có đáng không khi đánh đổi tuổi trẻ cho một người không biết trân trọng?

Có đáng không khi dùng cả thanh xuân để yêu và đợi chờ mà không chắc một hứa hẹn nào cho tương lai?

Có đáng không khi một ngày thức dậy, mình chẳng còn là mình mà đã hoàn toàn đổi khác theo mong muốn của người kia?

Tôi nghĩ rằng điều đó thật sự là không đáng!

Tình yêu cần sự bao dung, thấu hiểu và sẻ chia từ cả hai phía. Chúng ta không thể chỉ yêu mà quên mất bản thân mình, quên những giá trị mình có và những điều mình theo đuổi. Là phụ nữ, mình xứng đáng với một tình yêu đúng nghĩa. Nếu mình chọn sai, mình có quyền chọn lại. Nếu mình yêu không đúng, mình có quyền bắt đầu thêm lần nữa.

Chúng ta xứng đáng có được yêu thương vẹn tròn, với một người không cần hoàn hảo nhưng nhất định phải có một trái tim lành lặn để yêu. Hãy luôn nhớ rằng, dù chúng ta xinh đẹp hay chỉ là một cô gái bình thường, dù tài giỏi hay chỉ là một đứa không có gì nổi trội thì cuộc đời này mình vẫn là duy nhất. Mình có quyền ngẩng cao đầu và tự hào với người khác.

Tôi có một cô bạn thân không những xinh xắn mà còn rất có duyên. Không có điều gì phải phàn nàn về bạn tôi cả: có học thức, có công ăn việc làm, có gia đình tốt. Điều đáng nói chỉ là cô ấy sợ cô đơn và rất yếu đuối trong tình yêu. Vì chính nỗi sợ ấy nên cuộc tình nào bạn tôi cũng là người bị bỏ rơi và tổn thương. Đàn ông vốn rất dễ chán ngán những thứ mà họ đã có. Bạn tôi thì lại quá ngây ngô với cái suy nghĩ yêu là cho đi, là hy sinh cho người mình yêu. Sự nhiệt thành và quan tâm của cô ấy với người kia lại biến thành sự phiền phức và bức bối. Tôi luôn buồn khi nhìn cô ấy khóc, nhìn thấy cô ấy yếu đuối trước tình yêu.

Tình yêu dù quan trọng đến mấy thì vẫn cần tự trọng. Một ngày nào đó bạn nhận ra người ta không còn dành thời gian hay quá hời hợt trong buồn vui của mình thì có thể tình yêu đã hết. Hãy cho mình cơ hội viết nên một cái kết cho câu chuyện đã qua. Yêu thương rất mong manh, đừng vì bạn đã yêu hết mình mà gán cho nó hai từ “vĩnh cửu”. Trên đời này tình cảm vốn là thứ khó lường nhất. Vậy nên hãy buông tay nhẹ nhàng thôi, đừng cố níu kéo hay giữ một người chẳng muốn ở bên mình nữa.

Không có ai bên mình là nỗi tủi thân rất lớn của người con gái. Tôi hiểu điều đó bởi chính tôi cũng từng vùng vẫy trong cô đơn, từng thấy mình chơi vơi và thảm hại vô cùng. Vậy nhưng chính những tháng ngày ấy tôi nhận ra mình vẫn có thể sống tốt, ít ra mình vẫn còn gia đình. Do đó, hãy yêu mình, trân trọng mình, hãy sống không chỉ mạnh mẽ mà còn phải kiêu hãnh.

Mình được sinh ra và lớn lên tử tế, vậy thì chẳng có gì đáng để mình rẻ rúng bản thân cả. Phụ nữ xứng đáng được yêu thương bạn ạ.

Và những sáng mai thức dậy trong ánh bình minh dịu dàng, chúng ta hãy mỉm cười và bao dung với chính mình. Sẽ có một người dang tay ra bao bọc mình để cùng đi qua giông bão cuộc đời.

© Giao Yên – blogradio.vn  


Posted by ローズハウス at 16:23Comments(0)diary

Chẳng ai dại gì đi níu giữ người không yêu mình...

2017年07月08日

Em từng nghĩ, anh yêu em nhiều lắm, em là tất cả những gì anh muốn có nhất nên anh sẽ hết lòng yêu thương, bảo vệ em, sẽ che chắn cho em, không bao giờ muốn nhìn em tổn thương, đau đớn... giống như em khi hết lòng yêu một người. Em hiểu rằng, mọi thứ cảm xúc đều do mình suy nghĩ, nếu có thể tư duy, nhìn thấu được vấn đề, người ta sẽ dễ dàng chấp nhận hơn rất nhiều, chẳng ai dại gì mà lại đi níu giữ một người không yêu mình, có được rồi cũng có ích gì đâu, cái mình cần là trái tim người đó cơ mà.

Anh hơn em 5 tuổi, chúng ta gặp nhau, biết nhau và quen nhau cũng nhẹ nhàng nhưng cũng đầy thú vị, sự hài hước, cách anh quan tâm, sự nhẫn nhịn, nhẫn nhịn chịu đựng ngay cả khi biết em chưa thể quên được người cũ. Ngày đầu tiên đến với anh, có thể nói em cảm thấy mình thích anh, chứ không phải yêu anh, con tim em chưa quên được người cũ...

Anh biết, anh giận, nhưng anh không hề nói một từ chia tay, dù em mới chỉ nhận lời yêu được 1 tuần, 1 tuần thì tình cảm đó chưa có gì gắn bó, chưa có gì để nói rằng nó sâu sắc. Nhưng anh đã rất sợ mất em, anh nói em cho anh thời gian để a yêu em, điều này làm e vô cùng cảm phục, cảm nhận được sự rõ ràng mình quan trọng và anh là người đàn ông chín chắn, dù trong bất kỳ tình huống nào vẫn có thể bình tĩnh để chọn cách giải quyết đúng đắn nhất.



Không nói ra, nhưng ngày hôm đấy, em yêu và thương anh hơn. Dần dần, tình cảm lớn dần lên, nhưng em... vẫn chưa thể xác định được, em có yêu anh tới mức sẵn sàng hy sinh, đón nhận và đồng hành cùng anh đến hết cuộc đời không. Nhưng dù thế nào, lúc đó em vẫn còn niềm tin anh yêu em nhiều lắm...

Cái sự day dứt đó, nó kéo dài 6 tháng, anh đau đớn, rồi buông bỏ, em chấp nhận buông bỏ, chấp nhận xa cách để biết được tình cảm thật của mình... Đôi khi, người ta cần phải đi xa đâu đó, để biết được rằng mình có quan trọng với ai đó và ai đó có thật sự chờ đợi sự trở về của mình... Nếu nói vì quãng thời gian đó mà anh thù hận, oán trách tới mức giết chết tình yêu của anh dành cho em, thì em vẫn không hề hối hận vì mình đã làm như vậy.

Em thà chấp nhận đánh đổi để hiểu rõ tận cùng trái tim mình hơn là cả đời mơ mơ hồ hồ rồi không biết trân quý tình yêu của anh dành cho em. Nhưng có thể em sai, là vì cái tình yêu của anh nó nhiều, nó nồng nhiệt nhưng nó chẳng được dài lâu, anh hờn, anh giận, anh oán trách, anh buông bỏ. Là người trải qua, em rất hiểu cái cảm giác khi mình hết lòng vì ai đó, coi người ta là tất cả mà người ta lại coi mình như có cũng được, không cũng chẳng sao...

Nhưng trên cả tình yêu vẫn luôn chiến thắng mọi thứ. Khi người ta yêu, người ta sẽ tìm mọi cách để biện minh, để bao dung và tha thứ cho người kia, bởi cái còn lại duy nhất sau tất cả là mong muốn yêu thương, che chở, gắn bó với người kia cả cuộc đời, cái còn lại chính là sự cam tâm tình nguyện đi cùng người kia đến hết cả cuộc đời...



Đến khi anh đi rồi, em hiểu rõ con tim mình, nó muốn gì, nó muốn chúng ta hạnh phúc, muốn chúng ta là một gia đình, muốn anh là chồng, là cha của con em... Em kiên nhẫn, cố gắng để níu giữ, mọi cách, em cứ nghĩ rằng, vì em đã làm anh quá đau khổ, vì em mà anh mới suy nghĩ như vậy, nên em đã tìm mọi cách, nói hết những suy nghĩ có thể, để anh hiểu rằng, mọi thử thách, sóng gió của chúng ta qua rồi, và giờ, chỉ cần chúng ta lại yêu thương như trước, chúng ta sẽ xây hạnh phúc cho mình, dù sau này có thế nào cũng không oán trách, hối hận mà sẽ chỉ là sự chia sẻ, đồng hành với nhau...

Em sai là vì em quá tự tin rằng em hiểu anh...

Cú sốc tinh thần ngày đầu, anh vẫn không buông bỏ, thì sao vì 1 câu nói anh có thể buông dễ dàng vậy. 1 tuần liền, em không tin, không chịu tin vào một điều anh – không còn yêu em nữa, tình yêu của anh nó không sâu sắc đến mức có nhau là tất cả những gì anh muốn... Một tuần vật vã, níu kéo, quyết định, năn nỉ... Nghĩ lại cũng vẫn không hề hối hận, dù có làm lại cả trăm lần, em cũng vẫn sẽ đi con đường cũ, cũng vẫn sẽ không thay đổi bất cứ điều gì trong chuyện tình của chúng ta...

Người bạn của e nói rằng, anh ấy từng yêu 1 người mà không lấy được nhau, và giờ khi anh ấy chưa lấy vợ nếu chị ấy bỏ chồng anh vẫn sẵn sàng lấy. "Tình yêu nó đơn giản là vậy em ạ!"

Anh nói không thể so sánh, đúng, không thể so sánh người này với người kia, tình yêu của người này khác với người kia, nhưng cốt lõi của nó, vẫn chẳng phải là sự yêu thương, là mong muốn có được người ấy đi cùng, qua những nắng mưa đến hết cuộc đời sao?

Anh nói anh nhận thấy tình yêu nó mong manh quá, chỉ 1 câu lúc giận dỗi " buông tay nhau cho lấy vợ, lấy chồng", chỉ 1 câu ấy, người còn yêu thương sẽ lao tới dỗ dành, người không còn sẽ để mặc, buông xuôi... Mong manh, dễ vỡ đó chẳng phải chính là cái muôn đời của tình yêu sao? Tình yêu để đến được hôn nhân, đã phải trải qua bao sóng gió, có những người yêu nhau đến năm, bảy năm rồi thôi, lí do cuối cùng cho sự chia tay ấy là tình yêu chưa đủ lớn thôi... Vì nó mong manh, nên còn yêu, người ta còn cố gắng để đến hôn nhân, dù biết đến hôn nhân rồi, lại càng phải gìn giữ, bao bọc nó hơn trước mưa nắng, sóng gió của cuộc đời...

Tới ngày, em nhận ra sai lầm của mình, anh - vốn không yêu em nhiều như em nghĩ, chính là lúc lòng em thấy nhẹ nhàng hơn... Không hiểu người khác sao, nhưng con người em, vốn nặng tình với người nặng tình, trân trọng những người trân trọng mình, sẽ buông bỏ những người mà với người ta mình không phải là tất cả.

Em từng nghĩ, anh yêu em nhiều lắm, em là tất cả những gì anh muốn có nhất nên anh sẽ hết lòng yêu thương, bảo vệ em, sẽ che chắn cho em, không bao giờ muốn nhìn em tổn thương, đau đớn... giống như em khi hết lòng yêu một người. Em hiểu rằng, mọi thứ cảm xúc đều do mình suy nghĩ, nếu có thể tư duy, nhìn thấu được vấn đề, người ta sẽ dễ dàng chấp nhận hơn rất nhiều, chẳng ai dại gì mà lại đi níu giữ một người không yêu mình, có được rồi cũng có ích gì đâu, cái mình cần là trái tim người đó cơ mà.



Hôm qua, hôm nay, em đã nghĩ nhiều hơn những gì cho hiện tại và tương lai, trân trọng những gì mình có... Ai rồi cũng có cuộc sống của riêng mình, chúng ta cũng chỉ như 2 đường thẳng, duyên phận cho đi cùng nhau 1 đoạn đường ( dù với em nó quá ngắn ngủi)... Em đã dần dần bỏ thói quen vào zalo nhìn trạng thái, vào face và nhìn ảnh... không có nghĩa lý gì cả đâu, đúng không? Vậy nên, dù bước qua cuộc tình, ai đúng ai sai chẳng cần phải quan tâm, vì kết cục cuối cùng chúng ta đã mất nhau, em với anh vẫn sống, vẫn có thể sống hạnh phúc.

Em chính thức không còn nghĩ có thể cùng anh là vợ là chồng nữa rồi, vui vì lòng nhẹ nhàng được, bởi với em, buông bỏ người mình không yêu, không dễ nữa là buông bỏ người mình đang yêu nhiều. Điểm hồi của cuộc đời không có nhiều và giờ em cũng không hề mong muốn chúng ta quay lại nữa...  


Posted by ローズハウス at 11:58Comments(0)diary